Nghe kể hồi đó nhà nghèo lắm, đúng kiểu nông dân chất phác, khó khăn đến nỗi bà nội kho một con cá, có một con cá đó mà Anh chị cùng ăn cả tuần, cứ rót thêm nước vào rồi ăn tiếp...
Để thoát khỏi cái nghèo đó chỉ có một con đường, đó là học hành cho tử tế. Nên ba và các anh chong đèn học ngày học đêm, rồi cũng đến lúc xa nhà để ôn luyện chuẩn bị cho khoá thi. Khi đó chị gái của ba chẳng may cuốc trúng mảnh bom ở quê, mất khi còn khá trẻ. Bà nội lòng dạ tan hoang mà cố giấu nước mắt, nén nỗi đau vào lòng, chịu đựng một mình, chưa cho mấy anh em biết, sợ thúc đẩy ý thức, để mấy anh em tụ hợp thi cho tốt...
Bà nội chỉ là một người dân cày miền Trung, vì chiến tranh nên xa chồng hai mươi mấy năm, trải qua nhiều nỗi đau trong cuộc đời, gia đạo khó khăn, tài sản có gì trong tay đâu, mất con, gia đình ly tán, chịu nhiều áp bức... thế mà bằng một sức mạnh kỳ lạ nào đó mà người phụ nữ nhỏ nhắn ấy lại nuôi dạy cho hết thẩy mấy người con đỗ đạt, nên người, năng làm việc thiện, bổ ích cho xã hội, là người thành đạt sau này. Chuyện về bà thì còn nhiều lắm, vừa rồi về quê, chuyện về bà được mô tả thực thật trong cuốn gia phả dòng tộc, vợ mình đọc được rớt hết nước mắt. Làm bà con tưởng mình nạt vợ chớ
:)

Vì học hành trang nghiêm, tự lập, vươn lên. Nên sau này ba mẹ cũng dạy các con như vậy. Mình đã khởi nghiệp mà chẳng có bất kỳ một sự tương trợ nào về tài chính, mối quan hệ, nguồn lưc kinh doanh. Mà thật ra lúc mình khởi nghiệp thì cũng mẫn cảm lắm, nên chẳng dám xin tương trợ từ gia đình. Mình và Anh chị em cũng tự vươn lên là chính.
Nhưng sau này có ai hỏi mình có được gia đình hỗ trợ gì không, mình trả lời Có chứ, nhiều lắm! Cái mình được hỗ trợ lớn nhất là Một nền móng giáo dục có phần trọn vẹn - ba mẹ lo cho mình ăn học đầy đủ. Tuổi thơ của mình chẳng có gì kịch tính để mà kể cả, nó êm ả, và với nền móng giáo dục đó, mình không bàn là nó đã hiệu quả hay chưa, nhưng nó thật sự đã cho mình một cái móng, một bước đà, một điều kiện thuận lợi. Cho mình được ăn học đầy đủ, đó chính là điều ba mẹ đã giúp mình rất nhiều rồi đó.
Nên Anh chị à, cố học cho đàng hoàng. Ai nghèo khó thì học hành là một con đường để vươn lên đã được kiểm chứng (proven solution). Thời đại con người đã sinh sản ô tô điện, phóng tàu vũ trụ, phát triển trí tuệ nhân tạo chẳng mấy chốc mà trí năng vượt qua cả những bộ óc lớn nhất, thì chìa khoá sống còn là phải có tri thức, phải có Trải nghiệm. Ai thành công rồi mà chưa nhận ra công mạnh của giáo dục, thì nếu nhận ra họ còn thành công hơn bây chừ nhiều lắm, và thay đổi xã hội này còn vượt bậc hơn những gì đã làm nhiều lắm. Còn học được thì học đi. Cả xã hội Việt Nam này phải học, kiểu này kiểu khác, có như thế mới thay đổi nhận thức của hàng triệu người trong đó có rất nhiều người không phải là người xấu nhưng chỉ vì chưa có sự học - chưa học để có một nhận thức mới - nên hàng ngày vẫn có những hành động gây hại đến tự nhiên, gây hại đến xã hội, gây hại đến địa cầu này, gây hại đến người khác, gây hại đến chính mình.
Và Anh chị em này. Sau này, có thành công thì cũng đừng có nói là "Tự tay tôi làm nên tất cả" dù cho nó có vẻ đúng đắn đến đâu. Rồi phủ nhận công lao của ba má. Rồi còn nói cha mình là "Poor Dad" để bán được cuốn sách "Rich dad poor dad" thành best seller. Đừng bảo là tôi không hiểu cuốn sách đó. Tôi đọc rồi, và thấy hậu quả nó gây ra cho cả một thế hệ của sơn hà chúng ta rồi. Cha giàu, cha nghèo, còn tác giả thì hơi rẻ tiền
:) Hãy học cách biết ơn, thực hành lòng hàm ân từ những gì nhỏ nhất trong cuộc sống.

Câu chuyện của bà nội là từng lớp dân cày nghèo nhất nhưng nuôi dạy ba và các chưng ăn học thành tài là minh chứng rõ rệt cho câu nói "Trời không sinh ra người đứng trên người. Trời không sinh ra người đứng dưới người. Tất cả, là do sự học mà ra" - Fukuzawa Yukichi.
PS: Hình chụp với ba trước ruộng vườn nhà chưng Bốn ở quê Quảng Ngãi. Dạo này toàn quen khoác vai em yêu nên giờ khoác vai ba hơi bị làm quá
0 nháºn xét trong bà i "Nghe kể hồi đó nhà nghèo lắm, đúng kiểu nông dân chất phác"
Đăng nhận xét